Ai cần tài năng khi mà bạn có sự xúc cảm mãnh liệt?

Tay chơi nhạc Jack Black, trong đĩa DVD đi kèm với show diễn School of Rock, đã trả lời trong một cuộc phỏng vấn như sau:

Tôi đã học cách làm thế nào để chơi một chút guitar điện bởi vì sở trường của tôi là chơi guitar gỗ. Hiện tại tôi vẫn không phải là tay chơi guitar điện giỏi lắm. Và sự thực, tôi cũng không phải là người chơi guitar gỗ giỏi, nhưng tôi luôn chơi đàn với sự xúc cảm mãnh liệt nhất.

Thật là khó để có thể đánh giá được anh ta có nói thật hay không cho tới khi mà bạn nghe (hoặc tốt hơn là xem) ban nhạc Tenacious D của Jack Black trình diễn. Về mặt âm nhạc, thì họ chơi rất dở. Nhưng họ vẫn tạo ra được một buổi biểu diễn hết sức giải trí và thường vui nhộn.

Ai cần tài năng khi mà bạn có sự xúc cảm mãnh liệt?Ai cần tài năng khi mà bạn có sự xúc cảm mãnh liệt?


Tôi đã nhớ lại câu nói trên của Jack Black trong khi đọc bài viết rất tuyệt vời có tên là“Nó thì không phải là về bạn” trên blog Creating Passionate Users:

Tôi không quan trọng việc tạo ra một kế hoạch để giới thiệu bản thân mà chỉ bắt đầu bằng thử nghiệm dạy học theo nguyên tắc “nó thì không phải là về BẠN”. Tôi đã hướng dẫn toàn bộ khóa học kéo dài 5 ngày với tất cả năng lượng của mình nhằm cống hiến để khiến cho HỌ (học viên) thông minh hơn, thay vì cứ cố gắng để chứng tỏ cho học viên biết tôi là một người thông minh như thế nào. (Đó là một chiến lược thông minh và cần thiết, vì tôi cũng không phải là người thông minh lắm.)

Cuộc thử nghiệm kéo dài một năm đó đã gặt hái thành công, và tôi đã giành được một phần thưởng từ công ty Sun cho việc trở thành một trong 4 giảng viên duy nhất tại khu vực Bắc Mỹ này nhận được sự đánh giá của khách hàng cao nhất có thể. Nhưng điểm đáng chú ý nhất về điều này đó là nó đã xảy ra mặc dù tôi không phải là một giảng viên đặc biệt giỏi hoặc một bậc thầy về Java. Tôi đã chứng tỏ rằng một giảng viên rất trung bình cũng có thể nhận lấy những kết quả khác thường bằng cách đặt TOÀN BỘ trọng tâm vào các học viên. Tôi không quan tâm liệu họ có nghĩ tôi biết nhiều hay không.

Và khi tôi nói rằng tôi là một giảng viên loại trung bình, thì đó thực sự là một sự phóng đại. Tôi hầu như không có các kỹ năng về thuyết trình. Khi tôi bắt đầu làm việc tại Sun, tôi nghĩ rằng mình sẽ bị đuổi việc bởi vì tôi đã từ chối sử dụng những slide và chỉ dựa trên chiếc bảng trắng (nơi mà tôi đã vẽ phần lớn những đối tượng khó hiểu và những đoạn code không thể đọc được). Nhưng… tôi nói trung bình nghĩa là khi bạn định giá tôi đối với hệ quy chiếu là các kỹ năng thuyết trình của một giảng viên đứng lớp truyền thống.

Những kỹ năng mà tôi tin rằng dù sao phần lớn chúng đều là những thứ nhảm nhí. Cứ cho là bạn đặt ra điểm ngưỡng rất tối thiểu trong việc giảng dạy, điều quan trọng nhất đó là bạn giúp các sinh viên của mình trở nên thông minh hơn. Bạn giúp họ học… bằng cách làm bất cứ điều gì có thể. Và không phải là những thứ phát ra từ miệng của bạn, mà quan trọng là những thứ xảy ra giữa đôi tai của họ (học viên). Bạn, với tư cách là một giảng viên, phải thiết kế và cho phép những tình huống là nguyên nhân của những tình huống xảy ra. Bài tập, phòng lab, tranh luận, bàn thảo, tương tác thật nhiều. Hay nói cách khác, đó là những thứ mà HỌ làm, không phải là những thứ mà BẠN làm (ngoại trừ bạn tạo ra những kịch bản đó).

Những kết quả truyền cảm hứng này phản ánh cảm giác của tôi về những điều kiện cần thiết để trở thành một lập trình viên “giỏi”. Đừng cảm thấy sợ hãi khi có hàng ngàn những lập trình viên tài năng hơn bạn. Ai cần tài năng khi mà bạn có sự xúc cảm mãnh liệt?

ITZone via vinacode

Chia sẻ bài viết ngay